Ở chuyện kể về "Chuyến đi cuối cùng" lên Thành phố Hoa (Đà Lạt) của Thùy Dung, trong nhiều chi tiết quan trọng, tôi để ý tới bức ảnh anh Huỳnh Dũng Nhi ngồi xe lăn, đang hí hoáy ghi hình giàn hoa phong lan và thầm nghĩ, giá như anh về đến nhà an toàn, chắc hẳn anh sẽ gửi ảnh phong lan Đà Lạt đang khoe sắc lên blog cho bạn bè xem, cũng để anh "thể hiện" chút máu nhà nghề đi săn ảnh của mình. Nhưng lúc đó, theo câu chuyện, sau hàng loạt nỗ lực cho những cuộc thăm hỏi nặng tình nghĩa Tết Tân Mão và cho chuyến đi lên với Đà Lạt mộng mơ, nơi vừa đẹp lại vừa lành lạnh như đất Bắc, như xứ Budapest hồi anh còn trẻ, thì anh đã mệt lắm, phải gắng chịu đau lắm. Vậy mà vẫn cố ghi lại khoảnh khắc lan Đà Lạt tỏa hương, vẫn muốn truyền cảm hứng đi bằng tin nhắn "Gửi lời chào từ Đà Lạt" cho những người thân thương.
Trong một lá thư gửi cho các bạn (Các bạn ngoài ấy chuẩn bị Tết thế nào rồi?), anh hy vọng mình sẽ vượt qua được "cái thằng bao tử", "như mình đã vượt qua một vài cái khó chịu bệnh tật khác". Nhưng rồi cũng vì cái dạ dày cứ âm ỉ hành hạ không viết được bài cho bạn bè, anh ngậm ngùi thổ lộ: "Viết cho TTST là niềm vui, là sự say mê của mình, vậy mà lúc này không làm được, thật là đáng buồn"!
Tôi dứt khoát tin rằng, dù nay anh ở phương nào, anh cũng đang rất muốn viết dù chỉ vài dòng cho blog, đang rất nhớ cái blog Trại trẻ Sơ tán Báo Nhân Dân, nơi mà “những bạn cũ từ bốn phương trời, tụ họp về đây thành trại mới” để ôn kỷ niệm ngày xưa, hiểu nhau hơn trong cuộc sống hôm nay (trích thư ngày 07/10/2010), nơi đã làm anh vui, nơi cũng làm anh bận rộn nhất trong vài tháng cuối trước khi thiên thu nhàn nhã, nơi lưu giữ rất nhiều những kỷ niệm xưa và những kỷ niệm cuối cùng của anh trước lúc đi xa.
Dưới đây là mấy bức ảnh kỷ niệm gia đình do Thùy Dung gửi đến:
Từ sau hôm biết tin Dũng Nhi mất quả thật lúc nào mình cũng thấy không yên trong lòng, cảm xúc thật khó tả. Ngày nào mình cũng nhớ đến Nhi. Nhìn ảnh Nhi những ngày cuối cùng, mình không nhận ra, bạn già đi nhiều quá. Chắc bệnh tật hành hạ bạn ghê lắm... nhưng bạn vẫn cố chịu đựng.
Trả lờiXóaP. Hồng